Niết Bàn Đâu Xa - Thơ


Chúng ta hay thích mong cầu,
Cầu tiền, cầu bạc, lại cầu công danh.
Nếu như không được toại thành,
Tâm hay lo nghĩ loanh quoanh hàng giờ.
Đêm nằm còn lại hay mơ,
Một mình lội giữa biển bờ bao la.
Thế giới là cõi ta bà,
Chìm trong mộng ảo, khó mà thoát ra.
Muốn cho tâm được lắng yên,
Nên sống tỉnh thức, ưu phiền mà chi.
Chẳng nên nghĩ ngợi làm gì,
Hãy mau buông xả, tức thì tâm an.
Lục căn giảm dính lục trần,
Tham, sân, si, vọng dần dần biến đi.
Từ, bi, hỉ, xả, luôn ghi,
Niết bàn đâu có xa gì, phải không?

Con kính tặng Sư cô Triệt Như

Như Thu